Chương 817: Trên vết thương có một lớp muối ********** Chương 817: Trên vết thương có một lớp muối Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu Tư Mã Ngọc Như vẫn luôn không rảnh rỗi, cô ta khiến cho đám tình nhân gây chuyện, khiến cho giá Chương 3 Chương 3: Tôi cho cô ba trăm tỷ. “Đúng thế…” Dì Mai gật đầu rồi tiện thể giới thiệu Hoa Hiền Phương với Lục Kiến Nghi. Khi anh biết cô gái trước mặt là vợ tương lai của mình thì nhíu mày trong vô thức. Con người ngu ngốc này không những đầu óc có vấn đề mà còn chẳng có Đọc truyện Chồng Trước Có Độc - Chương 18: Tâm tình hỗn loạn, đã full (hoàn thành), tải nhanh, được cập nhật mới và sớm nhất. Hỗ trợ xem trên di động. Truyện Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ! (Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi) - Chương 818 với tiêu đề 'Đánh tuesday' Hiện menu doc truyen Màn kết cho cuộc hôn nhân nhạt nhẽo. Tôi là một người đàn ông ngoài 40 tuổi, kết hôn hơn 18 năm, có hai cô con gái xinh đẹp. Tôi và vợ gặp nhau khi còn rất trẻ. Vấn đề là tôi không còn cảm xúc thực sự với cô ấy nữa. Trong mắt tôi, cô ấy không có sự hấp dẫn. Vay Tiền Nhanh Ggads. Chương 316 Đừng để lộ tẩy. Ngày hôm sau, người đàn ông đó lại gọi tới. “Anh suy nghĩ thế nào rồi?” “Tôi đồng ý đưa anh bốn mươi lăm nghìn tỷ, gặp nhau ở đâu?” Lục Kiến Nghi trầm giọng nói. Tuy rằng biết đối phương rất có khả năng là đang đe dọa, nhưng anh không dám đánh cược, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Đợi khi lấy được ba thanh huyết thanh giải độc của anh ta rồi mang đi hóa nghiệm thì sẽ biết ngay rốt cuộc đó có phải là thuộc giải hay không. Còn bốn mươi lăm nghìn tỷ anh vốn chẳng hề để tâm. Trên thế giới này, không có ai, không có chuyện gì, không có thứ gì có thể so sánh được với vị trí của Hoa Hiền Phương trong lòng anh. Anh không định nói với Hoa Hiền Phương về chuyện này, người phụ nữ ngốc nghếch ngoan cố ấy không bao giờ chịu khuất phục trước thế lực xấu xa. Nếu để cô biết, chắc chắn sẽ phản đối quyết liệt. Người đàn ông im lặng một lúc, rồi tiếp tục nói “Tôi muốn tăng thêm độ khó một chút, tôi còn có một điều kiện nữa.” Gân xanh trên trán Lục Kiến Nghi nổi lên kích liệt, nghiến răng nghiến lợi nói “Điều kiện gì?” Người đàn ông lại mỉm cười gian xảo “Tôi biết vợ anh có thai, anh phải bảo cô ấy phá thai, tôi mới có thể đưa huyết thanh kháng vi rút cho anh.” Một ngọn lửa giận dữ dỗi dâng trào từ trong lòng ngực xông tới não anh, anh thật sự rất muốn lôi cái tên ở đầu dây bên kia ra băm thay làm ngàn mảnh, nhưng anh bắt buộc phải nhẫn nhịn, chỉ khi giữ được bình tĩnh, anh mới có thể đưa ra phán đoán chính xác. “Anh cảm thấy mình có thể uy hiếp được tôi sao?” “Đời người thứ khó nhất chính là lựa chọn, giữ lớn hay là giữ nhỏ, anh tự mình quyết định đi.” Nói rồi giọng cười khanh khách của người đàn ông lại vang lên trong rất quỷ mị. Những ngón tay mảnh khảnh của Lục Kiến Nghi siết chặt, ống nghe “bốp” một tiếng rồi vỡ nát. Tên khốn kiếp này muốn dắt mũi, lật lọng với anh, đây là tìm cái chết tự đào mồ chôn mình. Anh cài vào điện thoại một thiết bị theo dõi, sau khi cúp máy, anh lập tức ra lệnh cho người đi truy bắt. Nhưng đối phương sử dụng là điện thoại công cộng, không phải điện thoại di động. Sau khi trích xuất hình ảnh từ camera, một người đàn ông mặc quần áo đen, đeo khẩu trang đen và kính râm đen đã sử dụng điện thoại trong khoảng thời gian đó. Anh ta đã trang bị khắp người, hoàn toàn không nhìn thấy mặt, rõ ràng là đang cố ý trốn tránh camera. Khi anh rời khỏi phòng làm việc, Hoa Hiền Phương và con đang ở phòng khách ăn trái cây. “Ông xã, qua đây ăn cherry đi.” Cô mỉm cười, cherry này là anh cho người vận chuyển từ Canada về. Lục Kiến Nghi muốn mỉm cười với cô, nhưng khóe miệng lại cứng ngắc, không cách nào kéo lên được. Thần sắc của Hoa Hiền Phương rất thoải mái và dễ chịu, dường như cô không hề bị chuyện vi rút ảnh hưởng. Cô bóc một quả cherry, chủ động đút vào miệng anh. “Cô gái ngốc, nếu phát hiện chỗ nào không khỏe thì phải báo ngay cho anh đấy.” Anh vòng tay qua vai cô, cảm giác áy náy trong lòng như dâng trào. Tất cả đều là lỗi của anh, nếu có thể bảo vệ cô đàng hoàng, thì sẽ không phải hứng chịu mạo hiểm như thế. Hoa Hiền Phương nhún vai, thần sắc vô cùng điềm tĩnh. “Anh đừng quá lo lắng, loại virus gì đó, chín mươi phần trăm chỉ là cái vỏ rỗng tuếch. Tên khốn đó đang chơi chiến thuật tâm lý với chúng ta. Chúng ta không thể bị hắn đánh bại.” Lục Kiến Nghi không nói lời nào, trong lòng có cảm giác đau nhói như bị gai đâm vào tim, cảm giác đau âm ĩ. “Anh nhất định sẽ không để em có chuyện được.” Một tia sáng lạnh lẽo u ám lóe lên trong đôi mắt đen láy của Hoa Hiền Phương. “Tên khốn kia, tưởng em còn mất trí nhớ, lừa giỏi thật, chắc chắn anh ta sẽ lại gọi đến tìm em, đến lúc đó chúng ta sẽ bắt cá trong chậu.” Lục Kiến Nghi khẽ gật đầu, đây cũng là một cách. Chỉ là… “Em không thể tự mình đi gặp anh ta, quá nguy hiểm.” “Em không đi làm sao bắt được anh ta?” Cô nhướng mày. “Anh sẽ tự mình có cách.” Lục Kiến Nghi trầm ngâm nói. Hoa Hiền Phương cười nhạt “Không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con. Người đó rất là xảo quyệt, nếu em không đích thân đi, anh ta nhất định sẽ nhìn ra kẽ hở, đến lúc đó, em mang một cái máy quay lén, bảo vệ có thể thông qua hình ảnh trên camera quan sát nhất cử nhất động của em, một khi nhìn thấy em có nguy hiểm, thì có thể xông vào cứu em.” Lục Kiến Nghi kéo cô vào lòng, anh phát hiện ra rằng người phụ nữ nhỏ bé của anh ngày càng thông minh lên rồi. Nếu thật sự để cô đi, anh phải đích thân canh giữ bên ngoài mới được, bảo vệ dù có mạnh cỡ nào, anh cũng thấy không yên tâm. “Phía Tần Nhân Thiên, em phải cẩn thận đừng quá tin tưởng anh ta.” Cô khẽ run lên “Người đó không phải Tần Nhân Thiên, tính cách của anh ta với Tần Nhân Thiên hoàn toàn khác hẳn.” “Đó là vì em chưa nhìn thấy Tần Nhân Thiên trước khi mất trí nhớ.” Vẻ mặt của Lục Kiến Nghi trở nên nghiêm túc. Cô hơi nheo mắt, có chút tò mò nói “Trước khi mất trí nhớ anh ấy trông như thế nào.” Lục Kiến Nghi nhếch môi lên có ý giễu cợt “Anh ta là một tên điên, cái gì cũng dám chơi, cái gì cũng dám làm. Hơn nữa, tam quan bất chính, thích làm mấy cái chuyện không bình thường.” Hoa Hiền Phương mở to mắt kinh ngạc, hoàn toàn khác với Tần Nhân Thiên mà cô quen biết. Trong lòng cô, Tần Nhân Thiên ôn nhu tao nhã, tràn đầy khí chất nghệ sĩ, rất giống với Thời Thạch. “Xem ra mất trí nhớ thật sự ảnh hưởng rất lớn tới anh ta, tính cách hoàn toàn trái ngược.” Trong khoảng thời gian cô mất trí nhớ, tuy đầu óc hoàn toàn trống rỗng, nhưng tính cách của cô vẫn duy trì được giống như trước đây. Tần Nhân Thiên sao có thể thay đổi nhiều như vậy, anh ta hoàn toàn biến thành một người khác. Lẽ nào anh ta thật sự giống như bản thân đã nói, trong cơ thể có tới hai linh hồn, một cái là anh ta, một cái là Thời Thạch. “Nếu như anh ta hồi phục trí nhớ, sẽ trở lại là Tần Nhân Thiên lúc trước chứ? Hi vọng anh mãi mãi đừng hồi phục lại trí nhớ.” Cô trầm mặc nói. Lục Kiến Nghi xoa cằm, như đang suy nghĩ. “Lúc trước em nói nghi ngờ người đàn ông đó đeo mặt nạ mô phỏng, khả năng này rất là nhỏ, kỹ thuật làm mặt nạ dịch dung thời này vẫn chưa đạt đến trình độ hiệu quả như trong mấy cuốn tiểu thuyết võ hiệp đâu. Chỉ cần nhìn kỹ một chút thì có thể tìm ra được sơ hở rồi. Còn về phẫu thuật thẩm mỹ, cần rất nhiều thời gian để hồi phục và điều chỉnh.” Cô chớp mắt “Ý anh là việc giả mặt nạ và phẫu thuật thẩm mỹ là không thể, người đó có thể là trông giống Thời Thạch?” Lục Kiến Nghi gật đầu “Không thể không phòng bị được, cẩn thận vẫn là trên hết, anh ta không thể mất đi trí nhớ cả đời, chỉ cần anh ta hồi phục trí nhớ, thì sẽ trở về trạng thái như trước đây.” “Cho dù anh ta hồi phục trí nhớ rồi, tại sao lại muốn hại em chứ? Hơn nữa sau khi hồi phục trí nhớ, anh ta cũng sẽ không quên đi những chuyện sau khi mất trí, em và anh ta không thù không oán, còn là em gái nuôi của anh ta. Nếu anh ta hại em như thế, thì đúng là quá bất nhân.” Hoa Hiền Phương bĩu môi. Lục Kiến Nghi vỗ vỗ vai cô “Đây chỉ là suy đoán của anh, cũng có thể đối phương đã dày công chuẩn bị nhiều năm, tìm được người có giống với Thời Thạch, rồi phẫu thuật cho anh ta, để anh ta giả mạo Thời Thạch.” Trên mặt Hoa Hiền Phương lộ ra vẻ căm hận “Chuyện này nhất định phải làm cho rõ, qua hai ngày nữa, chẳng phải Tần Nhân Thiên mở party ở câu lạc bộ sao? Chúng ta qua đó thử anh ta thì sẽ biết.” Lục Kiến Nghi đưa tay xoa đầu cô “Phải cẩn thận, em cũng là người mất trí nhớ, đừng để bị bại lộ.” Chương 191 Tìm một người đàn ông tốt để gả cho. Anh nói ra từng chữ, từng chữ một giống như súng bắn ra đạn, đập vào cô khiến cô vô cùng đau đớn, tổn thương, làm tổn hại đến lòng tự ái nhỏ bé của cô. Ánh mắt chê bai khinh thường nhìn cô một lượt từ đầu tới chân, giống như đang nhìn một thứ rác rưởi đầy và phê phán cô. Dường như theo bản năng, cô xoay người bác, quay lưng lại với anh, không ngờ rằng bản thân lại bị ánh mắt của anh làm cho tổn thương đến vậy. Cô không xứng đáng làm cô dâu của anh, cũng không xứng đáng được mặc bộ váy cưới trắng tinh khôi ấy. Cô sẽ không sinh ra ảo tưởng đâu. Cô tự biết thân phận của mình. “Nếu như anh không còn chuyện gì nữa thì mau trở về bác. Chỗ này là phòng giam tạm thời, nếu như người khác thấy anh tới đây cũng không tốt lắm.” Anh ném bản vẽ trên tay anh lên mặt bàn “Một nhà thiết kế, ngay cả ước mơ về hôn lễ cũng không có thì đừng mong có thể thiết kế được những chiếc nhẫn cưới tốt.” Đây thực sự là những sự đả kích liên tục với cô, khiến cho cô tổn thương nặng nề, trong lòng như tan nát. “Hôn lễ mơ ước của tôi sao. Chính là muốn ly bác với anh, tìm một người đàn ông không khinh thường tôi, cùng tôi bước vào nhà thờ tổ chức hôn lễ đấy.” Cô hơi tức giận, cũng cảm thấy rất tủi thân. Giọng nói trở nên sắc bén hơn. Đôi lông mày rậm của anh nhíu lại. Đột nhiên anh nắm lấy bả vai cô, quay người cô lại, ép cô đối mặt với mặt mình “Một cô dâu vô tâm, một cô dâu không có tâm hồn linh cảm gì cả. Cô không cảm thấy xấu hổ khi bước vào nhà thờ sao?” Trao một trái tim và tâm hồn như vậy cho người đàn ông khác, thì cô chỉ đang trao một cái xác trống rỗng bẩn thỉu thôi. Người phụ nữ như cô chỉ làm bẩn hôn lễ thôi. Trong lòng cô vô cùng kích động hung hăng “Anh với tôi không phải giống nhau sao? Anh cũng chỉ trao cho tôi một cái xác rỗng mà thôi.” Anh cười nhạo cô, dùng giọng vô cùng khinh miệt châm chọc “Thân thể của tôi thuộc về cô sao?” Cô buông mi mắt xuống, hàng lông mi dày và dài chớp chớp trên bầu mắt trắng của cô, ánh mắt vô cùng đau buồn “Đúng là không hề thuộc về tôi, nên ngay cả một cái xác rỗng tôi cũng không có.” Thực sự là quá đáng thương, quá thê thảm. Anh cầm cằm cô hất lên, nhìn thấy rõ được tất cả biểu hiện nhỏ nhất trên khuôn mặt của cô “Chú nhím nhỏ, cô đang cảm thấy đau lòng sao?” Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô dần hiện lên dáng vẻ đau buồn tủi thân “Tôi tự thấy bản thân mình đáng thương. Nếu như tôi không cưới anh, thì trong tương lai, tôi có thể gặp được một người thật lòng yêu thương tôi, tôi cũng sẽ không có một cuộc sống đau khổ như này.” Anh chợt đẩy cô ra, cô ngã vào góc tường “Cô sẽ trao trái tim mình cho người đó rồi quên bác người đàn ông đã chết rồi sao?” Cô cắn môi dưới. Câu trả lời là không. Cô mãi mãi cũng không quên bác Thời Thạch. Trừ Thời Thạch, cô không thể yêu người đàn ông nào khác nữa. Nhưng cô sẽ cố gắng để làm một người vợ tốt. Trừ trái tim cô thì cái gì cô cũng có thể cho người ấy. Cô sẽ luôn cẩn thận để Thời Thạch tồn tại trong tâm trí mình một cách thầm lặng. Cô sẽ không mở lòng, không nói bất cứ điều gì cả, không để nó ảnh hưởng đến mối quan hệ của bọn họ. “Tôi chỉ tùy tiện nói như vậy thôi. Tôi đã gả cho anh rồi, cũng không thể làm gì khác.” Câu này của cô chỉ muốn trốn tránh, nói lấy lệ mà thôi. Khóe miệng anh cong lên một nụ cười mỉa mai khinh bỉ cô. Anh cười nhạt “Người phụ nữ không có trái tim, thì không xứng được yêu thương. Cô chỉ có thể làm bù nhìn mà thôi.” “Tôi vốn chỉ là một con bù nhìn. Cho dù có trái tim, có tâm hồn bác nữa thì cũng vẫn là bù nhìn, không thay đổi được gì cả. Anh đã nắm trong tay mạng của tôi, tôi cũng không thể cưỡng chế được.” Cô nhún vai một cái, trong giọng nói đều tràn đầy ý tự chế giễu mình. Cô đã quen dần với việc bị khinh thường này. Cô không muốn tự tạo ảo tưởng cho bản thân, càng không muốn lãng phí thời gian và sức lực để tìm thứ tình cảm mà cô không bao giờ đạt được đó. Những thứ đó đều là trăng trong nước, hoa trong gương, chúng mãi mãi không thuộc về cô. Trong con ngươi lạnh như băng của anh bốc lên lửa, ánh mắt chê bai như mũi tên lửa nhọn bắn ra, hung hăng đâm thẳng vào trái tim cô “Địa ngục chính là nơi tốt nhất dành cho người phụ nữ giống như cô.” Một luồng hơi nóng xông thẳng lên mắt cô, hóa thành làn nước mờ sương, khiến cho mắt cô mờ bác. Cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, cố gắng kiềm những giọt nước mắt để chúng không rơi xuống. Cô không muốn để anh thấy bộ dạng yếu đuối của cô. “Thật ra thì anh không cần phải vì mặt mũi của mình mà chịu thiệt thòi như vậy đâu. Mặc dù anh đã hứa với những người lớn trong nhà sẽ không ly bác, nhưng nếu anh phá lệ ly bác thì cũng không bị gì cả. Anh bác mà tìm một người phụ nữ cao quý, trong sáng, dịu dàng cưới về làm vợ. Tìm một người phụ nữ mà anh muốn yêu chiều, nhường nhịn cô ấy, cùng cô ấy sống hạnh phúc đến già.” Giọng nói của cô nhỏ nhẹ trầm thấp như tiếng muỗi kêu, giống như bị tổn thương đến mức tan nát. Anh cắn chặt hai hàm răng, hung tợn trợn mắt nhìn cô. Lồng ngực đang kịch liệt phập phồng, hô hấp trở nên dồn dập không ổn định. Anh thở gấp, giống như một con dã thú bị chọn giận vậy. Anh dùng sức nhếch môi lên, không nói gì, giống như là sắp không thể kiềm chế được bản thân nữa. Rất lâu sau đó, cơn tức giận đã biến thành một nụ cười khó hiểu “ Ý của cô là muốn tôi ly bác cô sao, rồi kết hôn với Hoa Mộng Lan?” Cô cảm thấy vô cùng chấn động. Dường như theo bản năng, ngước đôi mắt lên nhìn anh. Bên trong đầy nước mắt, dần rơi xuống như cơn lũ, trút một lượt, thấm ướt khuôn mặt cô. Làm sao cô có thể dùng sự thuần khiết, cao quý, dịu dàng tao nhã đó cho Hoa Mộng Lan được chứ? “Người tôi nói không phải là Hoa Mộng Lan.” Anh nhìn thẳng vào cô không chớp mắt, đôi mắt cô chứa đầy sự kinh ngạc và căm hận. Cô nhìn thẳng lại anh, sự kinh ngạc và căm hận không ngừng lớn lên… lớn lên… Giống như có thể bao trùm hết tầm nhìn của anh. Anh giơ tay lên, chạm vào đôi mắt đang ướt nhòa của cô “Nhắc đến Hoa Mộng Lan, sao cô lại kích động đến mức nước mắt đầy mặt như vậy?” “Không phải , cô ta… cô ta vô cùng xấu xa. Nếu anh muốn kết hôn với cô ta, nhất định tôi sẽ không chúc phúc cho hai người.” Cô lấy một tờ khăn giấy lau hết nước mắt trên mặt. Cô không khóc vì chuyện này. Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô. Khuôn mặt tuấn tú đang ở rất gần cô. Hơi thở của anh vẫn phảng phất chạm tới cô, mang nhiệt độ nóng bỏng, dường như có thể làm cô bị thương. “Tôi lại có cảm giác, so với cô, mặt nào của Hoa Mộng Lam cũng tốt hơn. Cô ta dịu dàng, dễ thương, biết cách làm nũng nên sẽ rất được cưng chiều. Những chuyện mà một người vợ phải làm, cô ta đều biết, cô ta cũng không kén chọn gì cả. Cô còn kém xa cô ta.” Anh chậm rãi nói gằn ra từng chữ, mỗi chữ đều giống như một cây đao, hung hăng đâm vào người cô, da thịt cô như bị cứa đứt, máu chảy ra không ngừng. “Anh… anh không phải là có đôi mắt tình trường rất tinh tường sao? Tại sao không thấy rõ được sự ngụy tạo của cô ta chứ? Mọi sự dịu dàng hiền lành của cô ta đều là giả dối hết.” Cô ta vì muốn được thăng chức mà không chừa thủ đoạn nào cả. Thậm chí cô ta còn tự giết chết đứa con của mình, cô ta không có tình người gì cả.” Anh cười lạnh, bày ra dáng vẻ dửng dưng không quan tâm Cô chỉ cần khiến tôi thấy vui vẻ, để cho tôi nhìn cô thuận mắt là đủ rồi. Những thứ khác cô không cần quan tâm.” Cô siết chặt bàn tay, móng tay cắm chặt vào da thịt. Rốt cuộc cô cũng hiểu rõ, tại sao anh không ngừng bảo vệ cô, dung túng cô. Hóa ra tất cả đúng sai đối với anh mà nói vẫn không bằng sự khôn khéo làm người khác hài lòng của Hoa Mộng Lan. “Miệng của anh thật độc ác. Bây giờ tôi đã biết anh không thích tôi. Đối với tôi mà nói, đây là một chuyện may mắn. Nếu không thì tôi với Hoa Mộng Lan sẽ cùng là một loại phụ nữ rồi.” Cô tức giận đáp lại. “Tại sao cô lại căm hận Hoa Mộng Lan đến như vậy?” Ánh mắt anh kích động, lời nói trở nên hung hăng hơn. Chương 110 Nhanh như vậy đã tìm nhà mới. Anh hôn ôn nhu, cẩn thận như vậy, giống như trước đây Thời Thạch đã từng hôn cô. Cô nhắm mắt lại và chìm vào sự dịu dàng của anh ta, cũng đắm chìm vào kí ức của chính mình. Đột nhiên, một bóng đen hiện lên trong tâm trí cô, xuyên qua mọi sự tĩnh lặng, nhanh như chớp đã phá nát tất cả những mộng ảo. Bóng đen kia không phải của Thời Thạch mà là Lục Kiến Nghi, lạnh như băng khiến cô không khỏi rùng mình, theo bản năng mà đẩy người đàn ông trước mặt ra. “Tôi… tôi đi giặt quần áo cho anh.” Cô có chút hoảng hốt, có chút bối rối, hoang mang rối loạn chỉ muốn chạy trốn. “Hiền Phương.” Tần Nhân Thiên vươn tay nắm lấy tay cô “Vậy thử qua lại với tôi đi, Thời Thạch thích em, tôi cũng thích em.” Tim cô đập thình thịch, đầu óc rối bời, không nghĩ ra được gì, cũng không đáp lại anh ta “Thủ tục ly hôn vẫn chưa hoàn thành, chờ đến khi hoàn toàn kết thúc tôi mới có thể nghĩ tới những chuyện khác.” Nói xong, cô liền rút tay ra, chạy về phía nhà tắm. Trên mặt Tần Nhân Thiên xuất hiện một nụ cười quyến rũ, anh ta có thể nghe ra, cô không từ chối mình, anh ta hẳn là vẫn còn hy vọng. Giặt xong quần áo, Hoa Hiền Phương lại cho vào máy sấy để làm khô. “Có thể mặc được rồi.” Cô cố hết sức giữ bình tĩnh, không để nụ hôn kia ảnh hưởng đến mình, khiến cho bầu không khí trở nên xấu hổ. Sau khi anh ta mặc quần áo, cô cầm túi xách trên ghế sô pha lên nói “Tôi muốn đi siêu thị một lát.” Khi đang ở trong phòng tắm, Hứa Thanh Nhã đã gọi điện thoại tới, nói cô gần đây cứ ở trong biệt thự, nếu không có việc gì không cần thiết thì không nên đi ra ngoài, cũng không cần biết nguyên nhân. Cô tin những lời mà anh ta nói, không hỏi nhiều, định đi siêu thị mua ít đồ ăn và đồ dùng hàng ngày. “Vừa lúc tôi cũng muốn đi siêu thị, chúng ta cùng nhau đi.” Tần Nhân Thiên cũng không có gì cần phải đi siêu thị, anh ta chưa từng đặt chân tới siêu thị, chỉ là muốn được ở bên cạnh cô nhiều hơn một chút. Nói xong, anh ta còn bổ sung một câu “Em đừng gọi tôi là anh rể nữa, em với Lục Kiến Nghi cũng sắp ly hôn, tôi và Lục Kiều Sam cũng sẽ hủy bỏ hôn ước. Em có thể gọi tôi là Nhân Thiên, cũng có thể gọi tôi là… Thời Thạch.” Cô nhướng mày cười “Vậy thì tôi sẽ gọi anh là Nhân Thiên.” Cô làm sao có thể gọi anh ta là Thời Thạch được, cho dù có thể hiểu được tâm hồn Thời Thạch, anh ta vẫn là Tần Nhân Thiên. Bọn họ đến trung tâm thương mại WalMart, nhưng không ngờ lại gặp Quách Ly Ly. “Hiền Phương, tôi gọi cho cô, cô lại tắt máy, tôi còn tưởng rằng mất liên lạc với cô rồi chứ.” “Sao vậy? Chờ khi tôi trở về Giang Thành sẽ tìm cách liên hệ Facebook với cô.” Cô mỉm cười, Hứa Thanh Nhã đã dặn cô không được cho số mới cho người khác, nên không thể nói cho đối phương biết. Quách Ly Ly hướng ánh mắt về phía Tần Nhân Thiên “Đây là bạn trai của cô sao? Trời ạ, đẹp trai quá, chẳng trách cô lại xin từ chức, hóa ra là câu được con rùa vàng, phải chuẩn bị kết hôn.” Hoa Hiền Phương mồ hôi nhễ nhãi, không phải là cô kết hôn, là ly hôn, bị tổng giám đốc Lục ly hôn. Nhưng việc này cũng không có cách nào có thể giải thích. “Chúng tôi đã mua đầy đủ đồ cần dùng nên phải đi thanh toán rồi, đến lúc đó sẽ liên hệ với cô sau.” Cô mỉm cười, cùng Tần Nhân Thiên rời đi. Ở một nơi khác của thành phố Long Minh, Lục Kiến Nghi đang một mình lái xe, lang thang không mục đích quanh thành phố. Phía bên kia Finn cũng không có bất cứ tin tức nào của Hoa Hiền Phương hơn. Đã một ngày trôi qua. Rốt cuộc người phụ nữ ngốc nghếch đó đang ở đâu? Tâm trạng của anh không ngừng tăng cấp độ, ban đầu là uể oải, mất mát, buồn bực đến phiền, lo âu, u buồn, lại gần như phát điên, giận dữ, gần như không thể chịu nổi nữa. Trong tim anh giống như có hàng ngàn con kiến cắn, cũng có vô số móng vuốt không ngừng cào cấu. Anh tức giận đến mức cơ hồ muốn giết một ai đó. Chờ đến khi anh bắt được người phụ nữ này, anh nhất định sẽ dùng xiềng xích để trói cô lại, nhốt lại trong một căn phòng kín để tra tấn, làm cho cô ra cả đời này đừng nghĩ đến chuyện được nhìn thấy ánh mặt trời. Bóng đêm bên ngoài ngày càng dày đặc. Anh không muốn quay về nhà họ Lục, không khí trong căn phòng khiến anh tâm phiền ý loạn, hận không thể đem những chán ghét trong lòng trút lên căn phòng đó. Anh cũng không muốn ngủ, căn bản không ngủ được, một chút buồn ngủ cũng không có. Tâm trạng của anh quá tệ, anh như muốn phát điên lên, tưởng như bản thân sắp bệnh đến nơi ròi. Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, ánh mắt Lục Kiến Nghi đột nhiên sáng lên, lập tức ấn nút trả lời. “Có tìm được cô ấy không?” “Sếp, tôi nghĩ đến một người, rất có thể bà chủ đã liên hệ với cô ấy.” Finn nói. “Là ai?” “Quách Ly Ly, ở trong công ty cô ấy là người có quan hệ tốt nhất với phu nhân, nếu như bà chủ không có nơi để đi, có thể đang ở chỗ của cô ấy.” Lục Kiến Nghi đôi mắt đen lóe lên “Quách Ly Ly đang ở đâu?” “Chung cư Đào Nhiên, tầng 12 phòng 504…” Finn chưa kịp nói xong thì Lục Kiến Nghi đã ngay lập tức ngắt máy, nhấn ga, chiếc xe thể thao nhanh như chớp mà lao về phía trước. Anh với Finn cùng lúc đến nơi. Nhìn thấy anh cũng muốn đi lên, Finn hơi sửng sốt “Sếp, anh cũng muốn đi lên sao?” “Đừng nói những lời vô nghĩa với tôi, lãng phí thời gian.” Lục Kiến Nghi ấn nút thang máy, sự kiên nhẫn của anh đã sụp đổ, không còn tâm trạng ngồi đợi trên xe. Quách Ly Ly không ngờ nửa đêm ông chủ lại gõ cửa quấy đến giấc mộng của cô ta, Quách Ly Ly còn tưởng chính mình nằm mơ không khỏi nhéo mình một cái. “Đừng nhéo, cô không có nằm mơ. Hoa Hiền Phương không ở đây với cô sao?” Finn hỏi. “Không có, cô ấy không có đến đây, không phải cô ấy đang tạm thời xin từ chức sao?” Quách Ly Ly lắc đầu, hoang mang cực độ. Ông chủ thật sự đến tìm Hoa Hiền Phương? Mối quan hệ của họ là gì? “Chết tiệt.” Lục Kiến Nghi thô bạo chửi rủa một tiếng, anh thật sự rất ghét cảm giác mất mát mãnh liệt như lúc này. Quách Ly Ly gãi đầu “Nhưng mà tôi vừa mới gặp cô ấy tối nay.” Cô ta còn chưa kịp ngắt lời, Lục Kiến Nghi và Finn đồng thanh hét lên “Ở đâu?” “Trung tâm thương mại Walmart ở đường Phúc Thuận, cô ấy đến đó mua đồ, hơn nữa còn đi cùng với bạn trai. Bạn trai của cô ấy vô cùng đẹp trai, khi tôi bước ngoài liền nhìn thấy hai người họ lên một chiếc Lamborghini, chắc chắn là cậu chủ của một nhà giàu nào đó. Hoa Hiền Phương hẳn là muốn cùng anh ta kết hôn, cho nên mới từ chức.” Cô ta chính là thao thao bất tuyệt mà nói, căn bản không chú ý tới vẻ mặt dày đặc mây đen của Lục Kiến Nghi, hơn nữa còn kèm theo sấm sét. “Phanh” một tiếng, anh đấm mạnh vào cửa nhà Quách Ly Ly, cánh cửa bị đập thủng một lỗ. Quách Ly Ly sợ tới mức hét lên một tiếng sau đó ôm đầu ngồi xổm xuống, cả người không ngừng run lên. Cô ta đã nói gì sai rồi sao? Không phải sếp định giết người diệt khẩu đấy chứ? Finn đỡ cô ta dậy “Chuyện hôm nay một chữ cũng không được nói ra bên ngoài, ngày mai tìm người đến sửa cửa, mọi chi phí đều do công ty chi trả.” Trong cơ thể Lục Kiến Nghi, mọi dây thần kinh và mọi tế bào đều bùng cháy một ngọn lửa cuồng nộ. Vậy mà lại nhanh chóng muốn tìm một căn nhà mới. Vẫn còn chưa ly hôn, cô ta liền vội vã chạy đi nói chuyện yêu đương với một người đàn ông khác sao? Chính vì cho rằng số tiền sáu mươi tỷ quá ít, còn muốn kiếm chác nhiều hơn từ những người đàn ông khác? “Sếp, có lẽ mọi chuyện không như anh nghĩ? Anh hiểu lầm rồi.” Finn ở bên cạnh nhanh chóng dập lửa. Anh ta thật sự lo lắng bản thân sẽ bị ngọn lửa này đốt cháy, đây cũng là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Lục Kiến Nghi mất khống chế như vậy. Lục Kiến Nghi túm lấy cổ áo anh ta, giọng nói tràn đầy sát ý khát máu “Trước sáng ngày mai, cậu nhất định phải tìm bằng được người phụ nữ này cho tôi.” Vietwriter giới thiệu truyện Chồng độc tài cứ cưỡng hôn tôiVợ yêu có chút tâm cơ - Hoa Hiền Phương, Lục Kiến Nghi Trong lòng cô có người đàn ông khác, trong lòng anh có một người phụ nữ nhưng lại không nhận ra cô lại chính là người đó. Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, hãy cùng tìm hiểu tình yêu ngang trái giữa họ trong truyện chồng độc tài cứ cưỡng hôn tôi truyện. Ngoài ra các bạn có thể tìm đến truyện bằng những cái tên khác như là chồng độc tài cứ cưỡng hôn tôi truyện ngôn tình, chồng độc tài cứ cưỡng hôn tôi truyện full hoa hiền phương, chồng độc tài, chồng độc tài cứ cưỡng hôn tôi truyện lục kiến nghi, Hoa Hiền Phương, Lục Kiến Nghi, vợ yêu có chút tâm cơ. Truyện chồng độc tài cứ cưỡng hôn tôi truyện full hoa hiền phương thuộc thể loại ngôn tình, sắc, sủng. Truyện đã được hoàn thành với tổng số chương là 902 chương. Nhân vật nữ chính của truyện chồng độc tài cứ cưỡng hôn tôi truyện full hoa hiền phương tên là Hoa Hiền Phương, cô sống trong một gia đình không giàu có gì còn có người em bị bệnh nặng, luôn phải lo tiền để chạy chữa. Vì đang gom góp tiền để chữa trị cho em trai nên chỉ cần có thời gian rảnh thì cô đều kiếm công việc để làm thêm kể cả là việc giao hàng. Hôm nay cô còn giao cả đồ chơi cho người lớn vào đêm hôm khuya khoắt như vậy, dù biết nguy hiểm nhưng cô vẫn không ngại. Nhưng thật không may vào đêm đó cô lại mất đi lần đầu tiên của mình trong tay người đàn ông cô cần giao hàng cho. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, thể xác cùng tinh thần đều đau đớn, tuyệt vọng như rơi xuống vực, nhưng ông trời dường như không hề cho cô chút thời gian để gặm nhấm nỗi đau đó mà một tin động trời khác lại ập đến, cô nhận được điện thoại là tình trạng của em trai cô không tốt. Sau đó cô liền gấp gáp rời đi còn đánh rơi mất di vật mà Thời Thạch đã tặng cho cô. Thời Thạch chính là người trong lòng của cô. Quả thật không có thảm nhất chỉ có thảm hơn, mất đi trinh trắng, mất đi cả di vật người trong lòng tặng, bệnh tình của em trai trở nặng cần tiền để chữa trị. Không còn cách nào khác cô phải thay người chị họ đã mất tích gả thay cho nhà họ Lục. Nhà họ Lục là hào môn đứng đầu thành phố Long Minh, cực kỳ giàu có nhưng người thừa kế của nhà họ Lục lại có nhiều lời đồn có chút khó nghe. Tuy gia thế của anh rất tốt, giàu có quyền thế nhưng ngoại hình lại rất tệ, là một người mập gần một trăm năm mươi ký, đầu trọc, môi hếch mắt chuột nói chung là xấu ma chê quỷ hờn, ai nhìn vào cũng phải sợ hãi. Không chỉ ngoại hình tệ mà tính cách cũng không tốt đẹp gì, nghe bảo lại người thích ngược đãi người khác, thậm chí còn có tin đồn anh là đồng tính, thích đàn ông không thích phụ nữ. Nhưng đã là lời đồn thì khó mà tin được vì thường đều không chính xác, không biết phiên bản mình nghe là phiên bản biến tấu thứ bao nhiêu nữa, nói chung là tam sao thất bản, mỗi người thêm chút mắm muối vào để chuyện nghe hấp dẫn lôi cuốn hơn. Dù nghe được những tin đồn khó nghe đó cô vẫn chấp nhận hy sinh cuộc sống cả đời của mình gả cho một người đàn ông như thế, để có tiền chữa trị cho em trai cô. Nhưng mấy ai biết người thừa kế xấu ma chê quỷ hờn đó lại là một người cực kỳ đẹp trai, dáng người thon dài, vì sống trong gia đình giàu có nên khí chất nho nhã cao quý như ăn sâu vào trong máu của anh đồng thời cũng khó che giấu được sự kiêu ngạo của mình. Và người cô sắp gả đó chính là nhân vật nam chính của truyện chồng độc tài cứ cưỡng hôn tôi truyện full hoa hiền phương tên là Lục Kiến Nghi cũng là người đàn ông đêm đó đã lấy đi lần đầu tiên của cô. Về phần Lục Kiến Nghi, một người hoàn mỹ như anh tất nhiên rất không hài lòng vì bị ép hôn, nhưng vì đây là ý muốn của bà nội nên anh không thể không tuân theo. Tuy nghe theo nhưng anh vẫn luôn âm thầm tìm mọi cách để phá vỡ cuộc hôn nhân hoang đường này. Trong lòng anh vẫn canh cánh về đêm đó đã vô tình hại một cô gái thuần khiết ngây thơ vô tội. Cô gái đó lại chính là người vợ sắp cưới của anh, có lẽ duyên phận đã gắn kết họ với nhau nhưng anh vẫn chưa biết cô chính là cô gái hôm đó. Liệu họ có vì điều này là hiểu lầm liên tiếp rồi làm hỏng mất một mối lương duyên hay không? Hoa Hiền Phương tuy nói là vì tiền chữa trị mà gả cho Lục gia nhưng trong mắt của người ngoài thì cô lại được gả vào hào môn. Mà gả vào nhà giàu thì đương nhiên là chuyện tốt rồi, họ nghĩ sau này cô sẽ sống vinh hoa phú quý, vô lo vô nghĩ, đi đến đâu cũng được người cung phụng phục vụ. Nhưng không ở trong hoàn cảnh của người khác thì sẽ không biết được cảm nhận thật sự của họ là gì, không gì là đạt được dễ dàng cả, không ai biết cô sống ở nhà chồng cực khổ thảm hại đến mức nào. Chồng cô thì lạnh lùng hờ hững, luôn tìm cách ly hôn với cô. Mẹ chồng thì khinh thường cô như ăn mày đến xin tiền nhà họ, không ngừng hành hạ cô. Chị chồng cũng chả bỏ cô vào trong mắt, kiêu ngạo mắng cô là đồ nhà quê không hề xứng với em trai của cô. Hai người con người có thể nói là xa lạ cứ thế bị buộc chặt với nhau, cuộc hôn nhân của họ sẽ ra sao khi trong lòng cô vẫn còn một Thời Thạch, trong lòng anh vẫn canh cánh cô gái thuần khiết vô tội đêm đó. Hãy cùng đọc truyện chồng độc tài cứ cưỡng hôn tôi truyện full hoa hiền phương tại để biết thêm chi tiết nhé! Review truyện Chồng độc tài cứ cưỡng hôn tôi Xin giới thiệu đến bạn đọc bộ truyện “Chồng độc tài cứ cưỡng hôn tôi” Vợ yêu có chút tâm cơ – Hoa Hiền Phương, Lục Kiến NghiHoa Hiền Phương bất chợt được gả vào hào môn. Người ngoài nghĩ cô trúng số, chỉ mỗi cô biết mình thật thảm hại. Chồng xấu xa lạnh lùng còn nổi danh thích đàn ông. Mẹ chồng thích hành hẹ còn chị chồng kiêu ngạo mắng cô là “đồ gái quê”.Lục Kiến Nghi đang yên lành bị ép cưới nhỏ nhà quê Hoa Hiền Phương. Anh trăm mưu ngàn kế muốn phá vỡ hôn nhân. Hai con người xa lạ bị buộc vào nhau, từ cãi nhau quấy nhau đến lặng lẽ yêu lòng Hoa Hiền Phương có một Thời Thạch Mà lòng Lục Kiến Nghi cũng có một…Nguồn nhiều nhất ngàyXem nhiều nhất tuầnXem nhiều nhất tháng

chồng độc tài cưỡng hôn tôi